Vấn đề lớn nhất của MU không nằm ở hàng thủ tan hoang
BongDavnw.comCon số bàn thua cứ nối dài, và dĩ nhiên, giới truyền thông cùng phần đông cổ động viên đều chỉ tay vào "hàng thủ tan hoang" như là nguyên nhân chính cho sự bất ổn của Manchester United.

Nhưng liệu đó có phải là toàn bộ câu chuyện, hay chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm? Một góc nhìn ngược, có phần ít được chú ý hơn, lại cho rằng tử huyệt thực sự của Man Utd nằm ở một khu vực khác: tuyến giữa.
Hàng phòng ngự, dẫu có vá víu đến đâu, cũng chỉ là tuyến cuối cùng hứng chịu hậu quả. Gốc rễ của sự mong manh lại đến từ khả năng kiểm soát và bảo vệ từ xa của hàng tiền vệ.
Phân tích chiến thuật từ The Peoples Person trước một cuộc đối đầu Chelsea chỉ ra những lỗ hổng trong cách Man Utd tổ chức pressing và chuyển đổi trạng thái. Khi tuyến giữa không thể tạo ra một khối pressing đồng bộ và hiệu quả, đối thủ dễ dàng xuyên phá, đặt hàng thủ vào tình thế báo động.
Casemiro là máy quét thượng hạng và dần hồi sinh phong độ ở Europa League. Nhưng dấu hiệu tuổi tác và sự chậm chạp dần lộ rõ khi phải bao quát một không gian rộng lớn, nhất là khi đối mặt với những tiền vệ giàu năng lượng và tốc độ ở Premier League.
Manuel Ugarte được mang về thay thế Casemiro, song cũng chưa hoàn toàn đáp ứng được kỳ vọng. Anh chơi trận hay, trận dở. Trong thất bại 0-2 trước West Ham tuần trước, chính Ugarte mắc sai lầm dẫn tới bàn thua.
Chắc chắn MU cũng không thể nào đặt niềm tin lâu dài vào một Christian Eriksen sắp ra đi, cũng như một Mason Mount dễ dính chấn thương.
Kobbie Mainoo mang đến những tia hy vọng với sự chững chạc và khả năng thoát pressing ấn tượng. Tuy nhiên, đặt gánh nặng quán xuyến cả một tuyến giữa lên vai một cầu thủ trẻ là điều không tưởng. Anh cần những đối tác ăn ý, những người có thể chia sẻ gánh nặng phòng ngự, điều tiết nhịp độ và tung ra những đường chuyền sáng tạo.
Bruno Fernandes, dù sở hữu nhãn quan chiến thuật và khả năng tạo đột biến cao, lại có xu hướng dâng cao, đôi khi để lại khoảng trống mênh mông phía sau. Sự thiếu cân bằng này khiến Man Utd thường xuyên bị hở sườn và dễ tổn thương trước các pha phản công nhanh.
Hãy tưởng tượng, nếu Man Utd sở hữu một hàng tiền vệ có khả năng cầm nhịp, tranh chấp quyết liệt và thu hồi bóng hiệu quả, liệu hàng thủ có phải đối mặt với tần suất tấn công dày đặc như hiện tại? Câu trả lời có lẽ là không.

Khi tuyến giữa mất kiểm soát, quả bóng liên tục được luân chuyển về phía khung thành đội nhà. Hậu vệ, dù xuất sắc đến mấy, cũng khó lòng đứng vững trước những đợt sóng vỗ bờ liên tiếp. Họ buộc phải đưa ra những quyết định trong tích tắc, phạm lỗi nhiều hơn và dễ mắc sai lầm cá nhân hơn.
Trong bối cảnh đó, những ca chấn thương ở hàng thủ chỉ làm trầm trọng thêm một vấn đề đã tồn tại từ trước. Nó giống như việc một con đê vốn đã yếu nay lại phải hứng chịu thêm những cơn bão lớn.
Đối đầu với một Chelsea đang khao khát có điểm, với những tiền vệ cơ động và kỹ thuật như Enzo Fernandez, Moises Caicedo hay Romeo Lavia, tuyến giữa của Man Utd sẽ phải trải qua một bài kiểm tra thực sự. Nếu không cải thiện được khả năng kiểm soát bóng, pressing tầm cao và hỗ trợ phòng ngự, Quỷ đỏ rất có thể sẽ lại thất bại.
Thay vì chỉ tập trung vá víu những lỗ hổng ở hàng thủ, ban huấn luyện Man Utd cần nhìn nhận một cách sâu sắc hơn về vai trò của tuyến giữa.
Việc xây dựng một "xương sống" vững chắc ở khu trung tuyến, nơi có thể vừa là lá chắn từ xa cho hàng phòng ngự, vừa là động cơ cho những pha lên bóng mạch lạc, mới chính là chìa khóa để Man Utd tìm lại sự ổn định và hướng tới những thành công bền vững.
Hàng thủ có thể "tan hoang" vì chấn thương, nhưng nếu trái tim của đội bóng – tuyến giữa – ngừng đập một cách khỏe khoắn, thì mọi nỗ lực vá víu khác cũng chỉ mang tính tạm thời.
Cơn đau đầu ở tuyến giữa đang chờ HLV Amorim giải quyết sau mùa giải này.